Kể Một Chuyện Vui Sinh Hoạt

     

Bài viết tập làm cho văn số 3 - ngữ văn lớp 6 đề 2: kể một chuyện vui nghỉ ngơi (như nhầm lẫn, hèn gan,...). Sau đây, ccevents.vn nhờ cất hộ đến cho mình đọc những bài xích văn mẫu mã hay nhất, mời các bạn cùng tham khảo. Hi vọng, nó để giúp bạn hiểu bài xích nhanh hơn và có được những điểm số cao như ý muốn đợi.


*

Dàn bài chung đến đề bài

Mở bài: reviews hoàn cảnh xẩy ra câu chuyện.

Bạn đang xem: Kể một chuyện vui sinh hoạt

Thân bài:Kể lại diến đổi mới của câu chuyện.Thời gian vị trí xảy ra câu chuyện?Tình huống đáng cười trong mẩu chuyện là gì?Câu chuyện dứt ra sao?Em rút ra được điều gì từ mẩu chuyện đó?Kết bài: Ấn tượng mà câu chuyện để lại vào em là gì?

Bài chủng loại 1:Kể một chuyện vui làm việc (như nhầm lẫn, kém gan,...) - bị chúng ta trong làng mạc dọa ma

Bài làm

Tuổi thơ là quãng thời hạn tươi đẹp tuyệt vời nhất của bọn chúng ta. địa điểm ấy giữ giàng biết bao kỉ niệm bi đát vui trong cuộc đời. Tôi đã từng có lần mải miết cùng với trò ô ăn uống quan, rồi mong chờ ngày hội múa lân đêm rằm trung thu… cùng tôi cũng chẳng thể nào quên được dòng lần bị các bạn trong làng dọa ma, mang lại đến hiện giờ tôi vẫn còn ám hình ảnh và bị mọi bạn trêu là yếu gan.

Các bạn trong thôn tôi đã bày ra do dự bao nhiêu trò nhằm nghịch nghợm, thỉnh thoảng mẹ tôi và các cô mặt hàng xóm cũng cảm thấy đau nhức đầu vày những trò phá phách ấy. Shop chúng tôi có một quy cầu với nhau là mang đến sinh nhật đứa nào thì cả lũ sẽ khuyến mãi cho một món tiến thưởng sinh nhật. Và trong năm này gần đến sinh nhật tôi, cũng thế. Hôm trước, tôi thấy thằng Khánh to nhìn mình mỉm cười mãi, nó bảo: “Năm nay lũ tao sẽ đến mày một nụ cười lớn Hiếu ạ.” Tôi chỉ cười cơ mà chẳng nói gì với chúng nó, bởi tôi có lạ lẫm gì với dòng kịch bản đi chơi, đi ăn uống rồi tặng kèm quà của những bạn.

Thứ 2 tuần sau là sinh nhật tôi, nên các bạn trong xóm đưa ra quyết định tổ chức sinh nhật tôi vào công ty nhật trước một ngày để có thể vui chơi thỏa thích. Tối thứ 7, loại Bông nhà đối hotline điện mang lại tôi bảo buổi tối chủ nhật chúng nó sẽ tổ chức tiệc nhỏ ở công ty Khánh lớn cuối khu, 7 giờ về tối tôi một mực phải gồm mặt. 7 tiếng tôi đứng trước nhà Khánh mập ngôi nhà sau cùng của hàng tập thể. Tôi không thấy điện trước hiên sáng và trong công ty rèm cửa buông xuống kín mít. Tôi biết là trò của chúng nó rồi, đề xuất cứ tỉnh bơ đi vào trong nhà như không có gì. Tôi nghĩ bên trong sẽ là 1 trong những bàn tiệc lộng lẫy, buộc phải cả đàn thích kín đáo với mình. Tuy thế tôi đang không thể bình tâm được sau thời điểm nhìn thấy rất nhiều gì ở bên phía trong cánh cửa nhà Khánh béo. Tôi hốt hoảng lao ra khỏi nhà, vừa chạy vừa hét: “Mẹ ơi! cứu vãn con…. Ma… chị em ơi…”. Lúc tôi về nhà, người tôi vẫn còn run, tôi còn chưa kịp kể câu chuyện gặp gỡ ma cùng với mấy bố mẹ tôi với mấy anh bạn tôi sẽ ngồi phòng khách cười ngặt nghẽo, tôi biết mình vừa bị dọa ma. Tôi không thể tinh được lắm, bây giờ cái Bông bắt đầu kể mang đến tôi nghe. Sinh nhật tôi là 2 tháng 11 trước ngày Halloween 1 ngày và bọn chúng nó mới bày ra trò đời ấy. Những con mắt ma lập lòe nhưng mà tôi thấy được trong đơn vị Khánh to là túng ngô được bà mẹ Khánh khoét trống rỗng rồi thả nến mặt trong. Nghe Bông đề cập xong, tôi tức bọn chúng nó lắm. Làm thế nào mà tôi không hại được chứ, cửa nhà gỗ vừa xuất hiện thêm kêu cót két rồi bốn, năm cặp đôi mắt đỏ lập lòe quan sát mình, ôi cái cảm hứng ấy thật là kinh khủng. Nó làm tôi cứ ám ảnh mãi, không thể nào quên được thời gian sinh nhật đặc biệt quan trọng đến thế.

Sau lần ấy, tôi sợ túng thiếu ngô lắm, tôi cứ nghĩ đế mấy nhỏ mắt ma trong quả bí. Mấy thằng bạn tôi tôi liền đổi tên cho tôi thành Hiếu túng bấn ngô, mẫu biệt danh kì quặc của tôi vào khu. Những lần trêu tôi chúng ta đều rủ tôi ăn uống chè túng bấn ngô để kể lại với tôi bởi vì tôi là đứa sợ ma.

Kỉ niệm vui ảm đạm của tôi thơ tôi cứ trải qua như thế, những người dân bạn trong khu bạn hữu nhà tôi vẫn vui vẻ chơi đùa cùng nhau. Sau này, tôi cũng không thể nào quên được mình đã từng có người bạn như vậy, cùng tên túng thiếu ngô vẫn là kí ức thiết yếu phai mờ vào tôi.

Bài chủng loại 2:Kể một chuyện vui sinh sống (như nhầm lẫn, hèn gan,...) - mẩu truyện sợ ma

Bài làm

Nhát gan là một tật mà không ít người mắc phải và tôi cũng không phải là 1 ngoại lệ. Những mẩu truyện ma của bọn bạn lúc nào thì cũng làm tôi sợ hãi run. Nhưng vày xấu hổ cần tôi không khi nào nói ra. Cho tới một ngày ….

Tối hôm đó, trăng sáng khôn cùng đẹp, gió thổi hiu hiu. Trong quần thể tập thể, những bà, các cô thong thả đi bộ và trò chuyện. Tôi và chúng ta đang túm tụm chơi với nhau thì đột Lan chỉ dẫn một ý kiến: “Hay là bọn chúng mình thử đi vào ngôi nhà hoang ở cuối ngõ đi!”. Cả nhóm reo ầm lên tận hưởng ứng. Riêng tôi cảm xúc hơi rờn rợn. Nghe đâu, khu nhà ở ấy có rất nhiều ma, lại còn nằm ở cuối ngỏ, ánh đèn đường không rọi tới. Tuy nhiên tôi chưa kịp phản đối thì các bạn đã lôi tôi cho cuối ngõ.

Vào đến khoảng sân trước ngôi nhà, sự hớn hở của tất cả nhóm đổi mới mất. Tuy vậy vì các bạn tin tôi là đứa dũng cảm nhất phải đẩy tôi lên trước rồi bám dính chắc lấy tôi. Đến trước cửa ngõ nhà, tôi vẫn nghe răng mình va sát vào nhau lập cập. Rồi tự dưng nhiên, từ bỏ trong nhà phát ra giờ đồng hồ lục cục, đèn nhảy sáng. Tôi cùng lũ bạn đứng như chôn chân xuống đất. Bắt buộc đến mấy giây sau, cả bạn thân cùng rú lên khôn xiết to rồi ba chân tư cẳng đua nhau chạy mất.

Về cho nhà, tôi vừa thở hổn hển vừa kể cho bố mẹ nghe về nhỏ ma. Thật là 1 phen hụ vía! Nghe xong, ba tôi nhảy cười, người mẹ tôi cũng chẳng nhịn được cười cợt và chế giễu vui tôi:

- làm gì có ma sống đó! Đấy là chú Thanh. Chú ấy vừa thâu tóm về ngôi nhà ấy và sẵn sàng cho sửa chữa. Chú ấy ngủ lại để trong vật tư xây dựng đấy mà!

Mặt tôi rét bừng lên. Hóa ra là vậy! Tôi bèn chạy đi kể cho những bạn. Nghe xong, tôi còn bị cả lũ cười thối mũi do lúc đó tôi là đứa hét to lớn nhất với chạy cũng nhanh nhất có thể nữa chứ!

Chuyện xẩy ra đã lâu, giờ đây tôi không còn rụt rè và sợ ma nữa nhưng mà tôi quan yếu quên được câu chuyện đó. Tuy vật, tôi cũng không nhắc lại với đám bạn bè mới bởi sợ chúng ta lại trêu tôi là “thỏ đế”.

Bài mẫu mã 3:Kể một chuyện vui sinh sống (như nhầm lẫn, kém gan,...) - tiệc tùng, lễ hội mừng bạn Lan đạt giải nhất môn toán thành phố

Bài làm

Hôm ni là sản phẩm công nghệ bảy, lớp tôi tổ chức buổi sinh sống cuối tuần, bên cạnh đó cũng là liên hoan mừng các bạn Lan đạt giải nhất môn văn toàn thành phố.

Vừa không còn tiết cuối, thầy giáo đã gọi mấy các bạn trai lên văn phòng sở hữu hoa quả bánh kẹo cô đang mua mang đến lớp, một vài bạn nam không giống được phân công trọng trách kê lại bàn và ghế sao cho cả lớp ngồi quây quần bên nhau. Sau khi đã kê dứt bàn ghế, các bạn nữ được phân công cắn hoa, trải các chiếc khăn hết sạch trơn lên bàn với bày ra bát kẹo bánh, củ quả đủ color sắc, không gian lớp thật rộn ràng, tấp nập.

Cô giáo nhà nhiệm và bạn Lan, nhân vật chủ yếu của buổi liên hoan lúc này bước vào, trông chúng ta thật đẹp tươi trong dòng váy đỏ. Sau khoản thời gian tuyên tía lí vì chưng của buổi liên hoan, giáo viên nói:

- bạn Lan đã đem về vinh dự cho lớp ta, vậy cô đề nghị lớp ta tặng bạn một tràng vỗ tay để chúc mừng bạn.

Quay sang các bạn Lan cô nói:

- Em bao gồm điều gì mong muốn nói đối với tất cả lớp không?

Bạn Lan nói:

- Em xin cảm ơn cô và các bạn đã góp đỡ, khích lệ em trong quá trình học tập.

Có lẽ chúng ta còn mong nói nữa nhưng bởi vì xúc động phải không nói đề xuất lời. Sau đó cả lớp ban đầu liên hoan, tiếng trêu chơi nhau nổ ra râm ran. Một thời gian sau, cô giáo kiến nghị cả lớp bên nhau hát một bài. Tiếng vỗ tay tận hưởng ứng ào lên. Các bạn quản ca bắt nhịp, cả lớp hát theo sôi nổi.

Sau máu mục đồng ca, gia sư đề nghị ai cũng phải hát một bài bác để tặng Lan. Bắt đầu là chúng ta Dung, nghe cô ra mắt cả lớp ồ lên yêu thích vì Dung thường ngày rất nhút nhát, ít khi dám lên tiếng, hơn thế nữa bạn lại có một giọng nói không mấy trong trẻo. Chúng tôi cứ tưởng Dung sẽ không dám vực dậy hát, cầm mà chúng ta lại đứng dậy hát ngay một bài bác dù ko hay mà lại rất vui vẻ, chắc hẳn rằng thấy lớp vui quá chúng ta quên cả tính nhút nhát của mình. Sau thời điểm Dung hát chấm dứt liền chỉ định luôn luôn bạn Hùng – một thương hiệu lém lỉnh với nghịch tốt nhất lớp tôi. Vừa nghe thấy thương hiệu mình, Hùng đứng phắt ngay lập tức lên cùng nói:

Thay mặt cho các bạn nam lớp 6 của bọn chúng ta, tớ đang hát một bài tặng ngay Lan và tặng kèm tất cả chúng ta nữ.

Cả lớp ồ lên tâng bốc và khuyến mãi Hùng một tràng pháo tay. Cửa hàng chúng tôi không thể ngờ một fan lúc nào thì cũng oang oang mà lại có giọng hát hay cho như vậy. Hùng hát say sưa như chưa lúc nào được hát. Với câu ở đầu cuối vừa dứt, Hùng lại trộn trò:

- Trên đây tôi vừa hát rất hay, vậy tôi kiến nghị mọi tín đồ lại tặng ngay tôi một tràng pháo tay nữa. Và hiện giờ để liên tiếp chương trình mời các bạn cứ nạp năng lượng uống thoải mái và tự nhiên để nghe bạn Lan, fan học tốt và xinh đẹp tuyệt vời nhất lớp được thể hiện kĩ năng của mình.

Cả lớp tán thưởng, Lan vực dậy hát khuyến mãi ngay ngay lớp một bài bác và tiếp nối lại phát âm một bài xích thơ bởi vì chính các bạn sáng tác.

Trước không gian vui vẻ của lớp, giáo viên cũng vực dậy và hát khuyến mãi cả lớp một bài. Giọng cô thật quyến rũ và mềm mại trong trẻo. Cô nhìn chúng tôi với ánh nhìn dịu dàng, trìu mến.

Buổi liên hoan hoàn thành trong tiếng cười rộn rã. Chưa bao giờ tôi cảm giác gắn bó và không còn xa lạ với lớp mang lại như vậy. Có lẽ rằng đây là buổi tiệc tùng, lễ hội có chân thành và ý nghĩa nhất đối với shop chúng tôi kể từ khi công ty chúng tôi học thuộc nhau.

Bài mẫu 4:Kể một chuyện vui ngơi nghỉ (như nhầm lẫn, yếu gan,...) - câu chuyện sợ ma ở khu nhà ở cuối xóm.

Bài làm

Những chuyện vui diễn ra hàng ngày bao phủ chúng ta. Những câu chuyện vui đời thường khiến cho ta vui vẻ từng ngày. Gồm một chuyện vui cơ mà mãi mãi em cực nhọc quên được đó là mẩu chuyện về sự e lệ đầy xấu hổ của mình.

Lần đó, trong làng em bè lũ nhóc cứ đồn lên với nhau ở nơi ở cuối xã dạo này có ma. Em không nắm rõ sự bài toán thế nào. Đến tận hôm trang bị Bảy, nghe cu Tôm kể mới biết rõ sự tình:

- Bữa trước con Nhi lớp em có đi qua cái bên cuối xã mình. Nó đề cập nó thấy mẫu bóng white trắng vậy đèn sạc pin đi vận chuyển lại. Nó hại quá mà không dám hét lên. Nó chạy trực tiếp về nhà cùng đến bây chừ nó không dám đi lại đó. Anh nam giới này, có thể nhà đó gồm ma đấy.

Nghe thằng em kể nhưng tôi thấy bi quan cười, gõ đầu nó:

- Ma gì sinh sống đây. Thời nào rồi còn tồn tại ma. Vớ vẩn

- thiệt mà. Thiếu tín nhiệm tối anh đi thử ra mà lại xem.

Xem thêm: Chỉ La Không Cùng Nhau Nhạc Hoa Lời Hoa, Bài Hát Hay

Nó bít tất tay cổ lên nói lại. Nó nói thế khiến máu hiếu kỳ của em dâng cao. Em ưỡn ngực nói lại:

- Được rồi. Buổi tối mày rủ cả con nhà cô Lý quý phái đây. Tao dẫn bọn chúng mày đi coi ma gì.

Tối hôm đó, thằng bé nhà cô Lý sang bên tôi trường đoản cú 8 giờ. Nhì đứa chúng nó giục tôi:

- nhanh đi đi anh Nam.

- đàng hoàng hẵng. 9h hẵng đi. Đi sớm gắng này lấy đâu ra ma mang lại chúng cất cánh xem.Vậy rồi ba bằng hữu đợi mang đến hơn 9h tối. Ba thằng kéo nhau đi về cuối xóm. Tay em chũm theo loại đèn sạc của bố. Nhị thằng nhóc theo sau.

Trăng từ bây giờ tròn đẹp nhất sáng lạ thường. Gió mùa hè thổi mát rượi. Khống gian thật dễ dàng chịu. Tuy nhiên lạ một chỗ, xóm từ bây giờ im ắng quá. Chẳng thấy đàn nhóc nheo nhéo như đa số hôm. Cái lặng ngắt khi tiến sát hơn đến căn nhà khiên em bất giác lag mình. Gần mang đến ngôi nhà, nhị đứa cơ đứng lại, run run bảo :

- Anh nam giới vào xem thử đi. Bầy em không vào đó đâu. Sợ lắm.

- Ừ. Rồi. Hai thằng đứng ngoài này đợi anh

Nói vậy , em nuốt nước bong bóng một tiếng rồi cố đèn pin đi vào ngôi nhà. Ngôi nhà vắng lặng không một tiếng. Ko gian nóng sốt khiến em rùng mình mấy lần. Nơi ở này để không cũng lâu phải mùi ẩm mốc làm ngôi nhà càng thêm rùng rợn. Bỗng, bao gồm bóng tín đồ lướt qua cùng ánh đèn pin soi thẳng, với tiếng quát:

- Ai vào chỗ này đấy!

Tiếng quát làm cho em giật mình, tiến công rơi mẫu đèn vào tay. Hét toáng lên, định quăng quật chạy :

- Ma. Ma. Ma....

Nhưng đôi bàn tay túm mang áo em:

- Ma nào. Bác Hoàng đây. Định đậm chất cá tính gì thằng ranh ma này

Nghe vậy em mới đánh giá lại, không hét nữa, quay lại nhìn. Quả tình là bác Hoàng:

- Ơ. Bác bỏ sao lại nghỉ ngơi đây?

Bác phì cười:

- Ơ gì. Nhà tôi, tôi ko vào soát sổ thì ai vào. Chúng mày chỉ được chiếc linh tinh. Ma mãnh nào. Trời sắp có bão, bác bỏ vào bình chọn xem nhà gồm chỗ dột nào ko thì sửa. Ma nào ở đây.

Nghe chưng nói thế, em xấu hổ, đỏ mặt. Chào bác, em đi thoát khỏi ngôi nhà tìm hai thằng nhóc cơ mà không thấy bèn đi về nhà. Về nhà, em đề cập lại cho việc đó nghe. Bọn chúng cười ha ha đầy vui sướng.

- Vậy nhưng anh bảo anh không hại ma. Anh hét khổng lồ như thế. Ha ha...

Càng cười, em càng thấy xấu hổ bởi vì sự e lệ của mình, chỉ biết mỉm cười trừ nhưng chẳng nói được gì.

Đó là kỉ niệm vui nhộn nhất mà lại em từng chạm mặt phải. Tuy vậy này lại là mẩu chuyện vui vẻ mà lại em sẽ chẳng thể nào quên được.

Bài mẫu 5:Kể một chuyện vui ngơi nghỉ (như nhầm lẫn, yếu gan,...) - hồ hết món kim cương từ bạn lạ

Bài làm

Một hôm lớp học tôi đột nhiên xôn xao vị một chuyện lạ. Đầu tiên không ai chú ý gì cả, nhưng dần dần mọi vấn đề đã thừa rõ. Thằng Tí là người luôn tới trường sớm. Điều này kỳ lạ hoắc vì chưa lúc nào nó chịu khó như vậy. Lúc đi học, nó còn ko thèm gọi tôi. Các lần lặp lại liên tục thế là tôi vắt dậy sớm để đi theo rình nó. Nó giở trò gì đây, tôi chẳng biết. Nó chỉ cắn cúi đi.Khi mang lại lớp, nó dancing xổ mang lại bàn gia sư nhặt một cái nào đó rồi đi về bàn mình, cầm dòng vật nho bé dại trong tay, nó cứ cười miết. Hỏi cười cái gì nó cũng ko nói.

Tôi kể số đông chuyện mang đến tụi bạn nghe. Thay là cả bầy chúng tôi quyết định sẽ mang lại sớm hơn. Tuy nhiên thật không may, khi tới trường đã thấy nó chĩnh chện cười cười, ko nói. Bữa sau tụi tôi đến sớm hơn, vẫn thấy nó ngồi cười cợt cười. Nó luôn luôn đến trước. Mãi cả tuần sau tôi mới được hân hạnh là người đầu tiên.

Trên bàn cô giáo là một gói giấy nhỏ. Lúc mở ra bên trong có một viên kẹo, chẳng biết ai đó đã để tại đây và nhằm khi nào. Tôi vừa lột viên kẹo bỏ vào miệng thì vừa thời điểm thằng Tí xông vào.

Tôi hét to:

- Tao biết bí mật của mi rồi.

Thằng Tí bĩu môi:

- Tao đã ăn được phần đông hai mươi viên.

- nhưng ai còn lại vậy?

- Tao ko biết.

Giờ ra nghịch tụi chúng ta bu quanh tôi hỏi:

- đồ vật gi vậy?

Tôi nhìn thằng Tí rồi cười cười. Bọn chúng tức điên lên, hỏi mãi tôi cũng chỉ cười cợt cười. Làm cho sao rất có thể cho lũ chúng hiểu rằng điều kín đáo ngọt ngào này được.

Cách vài hôm, lại thêm 1 đứa bắt đầu biết điều túng bấn mật. Công ty chúng tôi cứ nhìn nhau cười cợt cười... Rồi từ từ lớp chúng tôi ai ai cũng biết điều túng bấn mật. Chúng tôi đã phân công các ổ mai phục, nhưng sau cuối chẳng thu được hiệu quả gì. Luôn luôn luôn, vào sáng sớm trên bàn cô lại xuất hiện thêm một viên kẹo.

Lúc đầu shop chúng tôi cứ cho rằng cô giáo Hà. Nhưng không phải. Cô luôn ra ngoài lớp khi trong phòng vẫn còn chúng tôi. Vậy thì ai? suy nghĩ mãi vẫn không ra.

Một hôm tôi ngồi lì vào lớp, định ngồi mang đến sáng nhằm chờ fan lạ mặt, nhưng bởi vì đói bụng quá đành ôm sách về. Rồi tôi đột nhiên nghĩ lại tại sao mình không gởi lại cho người lạ mặt kia một lá thư. Núm là tôi viết ngay: “gởi người lạ mặt, anh là ai vậy, hoàn toàn có thể cho tôi hiểu rằng không?”

Hôm sau tôi vào lớp sớm, trên bàn vẫn như thường lệ có một viên kẹo gói trong tờ giấy nhỏ. Không có lá thư trả lời, còn lá thư của tôi thì phát triển thành mất. Chứng tỏ người lạ mặt đã lấy nó đi

Tôi lưu ý đến lung tung lắm. Tại sao người lạ mặt không trả lời tôi. Một dự định khác chợt đến cùng với tôi, tôi vẫn là người lạ mặt. Nguyên nhân không chứ? Tôi cũng làm cho được vậy.

Hôm kia tôi đậy một trái ổi béo bệu trong cặp. Đợi tụi bạn đi học về hết, gói nó lại bằng một tờ báo rồi đề chữ lên: “Tôi - fan lạ phương diện - tất cả món quà nhỏ tặng bạn đến sớm.”

Hôm sau nghe tụi chúng ta kháo nhau:

- Đến hai người lạ mặt. Một fan để trái ổi, một người để viên kẹo.

Hôm sau nữa bỗng xuất hiện ba người lạ mặt, rồi bốn, rồi năm, rồi sáu, rồi bảy... Bây giờ chúng tôi đổ vỡ lẽ ra rồi. Người lạ mặt đã ở trong lớp. Các buổi đến lớp về, đứa này cứ nhìn đứa tê nấn ná không thích rời lớp. Chúng chính là kẻ kỳ lạ mặt.

Nhưng người lạ mặt trước tiên là ai, vẫn không biết.

Xem thêm: Cách Mở Tài Khoản Facebook Bị Khóa Tạm Thời 2021, Mở Khóa Facebook Bị Khóa Tạm Thời

Nhưng buổi sáng đi học sớm, công ty chúng tôi những bạn lạ phương diện - bạn lạ phương diện này ăn món của tín đồ lạ khía cạnh kia. Rất lâu trong món quà kèm theo câu hỏi rất vui. Và công ty chúng tôi ngầm thỏa thuận những thắc mắc bằng hồ hết món quà. Nhưng shop chúng tôi vẫn tấm tức một điều, ai là người lạ khía cạnh đầu tiên?

Tôi nói chuyện này cho ba nghe. Cha nói:

- Đó mới là điều bí mật. Trong mỗi cá nhân bạn của con đều phải có điều bí mật và một món quà, đúng chưa? lúc biết món quà của người nào ta sẽ yêu bạn đó, nhưng không yêu những người dân khác. Khi dìm món quà chần chừ ai gởi, nhỏ sẽ yêu toàn bộ những bạn con vừa quen. Bởi vì biết đâu, một trong số họ đã gởi món rubi đó, bọn họ không nên biết người lạ mặt để làm gì, này cũng là điều hay…

Tôi đến lớp và tôi biết, từng buổi sáng luôn có một người các bạn nào đó, khuyến mãi tôi một món quà. Các bạn có thấy điều ấy thú vị không? các bạn hãy tưởng tượng đi. Những người dân xung quanh ta đều rất có thể là người lạ mặt. Và tất nhiên trước khi tới trường về, các bạn hãy nhớ quên một chiếc gì đó. Và các bạn sẽ thấy, fan lạ khía cạnh từ từ mở ra thật nhiều cho tới lúc vớ cả chúng ta đều là tín đồ lạ mặt.