Hã£y kể về một kỉ niệm với ngæ°á»i bạn tuổi thæ¡ khiến em xãºc ä‘á»™ng vã  nhớ mã£i

     

Trước khi xem thêm bài văn mẫu Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc cồn và nhớ mãi thì những em nên tìm hiểu thêm dàn ý để hình dung được giải pháp viết, lên ý tưởng phát minh cho bài xích văn của chính mình dễ dàng. Sau đó, những em hãy tìm hiểu thêm những bài văn mẫu để sử dụng ngôn ngữ linh hoạt, phù hợp giúp bài văn của mình hay hơn.

Bạn đang xem: Hã£y kể về một kỉ niệm với ngæ°á»i bạn tuổi thæ¡ khiến em xãºc ä‘á»™ng vã  nhớ mã£i

*

Bài văn hay kể về một kỉ niệm với những người bạn tuổi thơ làm cho em lưu giữ mãi lớp 8, lớp 9

Lưu ý: các em rất có thể tham khảo bài viết này nhằm hiểu hơn về văn nói chuyện, văn từ bỏ sự nhằm từ đó, những em viết bài bác văn đúng, tương xứng với yêu mong đề bài hơn.


Nội dung bài viết:I. Dàn ý.II. Bài xích văn chủng loại hay.1. Văn mẫu số 1.2. Văn mẫu số 2.3. Văn mẫu số 3.4. Văn mẫu số 4.5. Văn mẫu mã số 5.6. Văn mẫu số 6.7. Văn mẫu mã số 7.8. Văn chủng loại số 8.9. Văn mẫu số 9.

I. Lập dàn ý nói một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ mà lại em lưu giữ mãi

1. Mở bài

Dẫn dắt vào câu chuyện: trình làng hoàn cảnh xảy ra mẩu chuyện đó.

2. Thân bài

a. Nguyên nhân xảy ra câu chuyện

Đưa ra nguyên nhân xảy ra câu chuyện: mẩu truyện xảy ra khi nào? Ở đâu? tại sao lại bao gồm kỉ niệm đó?

Bày tỏ chổ chính giữa trạng, cách biểu hiện của em và trung ương trạng, thái độ của người tiêu dùng em trong hoàn cảnh xảy ra câu chuyện: khó chịu hay vui vẻ? ngạc nhiên hay sững sờ

b. Cốt truyện câu chuyện

Kể chi tiết những sự việc ra mắt liên tiếp nhau của câu chuyện theo trình tự thời hạn để tránh thải trừ sự việc: sự việc nào xẩy ra trước thì đề cập trước, xâu chuỗi cùng với nhau hợp lí.

Xen kẽ vào những vấn đề là cảm hứng của em và các bạn em: sẽ là tâm trạng vui xuất xắc buồn? kinh ngạc hay hụt hẫng.

c. Kết quả

Nêu lên kết quả/ hậu quả cũng như hoàn thành câu chuyện.

Qua mẩu chuyện em rút ra được bài học gì cho bản thân? thái độ của em với những người bạn đó là gì?

3. Kết bài

Khái quát tháo lại, nội dung chân thành và ý nghĩa câu chuyện.

- hết -

II. Bài xích văn mẫu mã Kể về một kỉ niệm tuổi thơ khiến em lưu giữ mãi với người bạn làm sao đó

1. Bài xích văn mẫu Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và ghi nhớ mãi số 1

Trong hành trình dài khôn béo trưởng thành, hành trang bọn họ mang theo không chỉ là là tình thân thương của cha mẹ, thầy cô mà còn là những hồi ức quý giá. Ai cũng mang nỗi lưu giữ về người chúng ta đã thuộc mình trải qua tuổi ấu thơ và kỉ niệm bắt buộc quên. Co một kỉ niệm xúc động về người các bạn thuở ấy nhưng mà tôi luôn nhớ mãi.

Tôi là con một trong gia đình nên tự nhỏ, anh em đã là món kim cương vô giá đối với tôi. Bố mẹ cũng thường xuyên khuyến khích cùng tạo đk cho tôi kết thêm không ít người bạn bắt đầu để tôi ko cô đơn. Fan bạn đồng hành cùng tôi thọ nhất, từ cơ hội còn bi bô tập kể đến giờ là cô bạn hàng làng mạc tên Quỳnh Chi. Quỳnh đưa ra cũng là nhỏ một, công ty chúng tôi trùng phù hợp lại sinh cùng trong ngày nên nghịch rất thân với nhau. Chi dáng fan cao lớn, da trắng. Từ bỏ nhỏ, cô bạn đã tỏ ra gọi chuyện rộng tuổi. Mọi bạn hay trêu đùa điện thoại tư vấn là "bà cố kỉnh non". Thuở đầu Chi còn phụng phịu giận dỗi, sau quen cũng ko phản đối.

Chi đối với tôi vừa là chúng ta thân, vừa y hệt như một tín đồ chị gái. Tính tôi vốn trẻ em con, hay cáu gắt bướng bỉnh. Thỉnh phảng phất còn giận dỗi vô cớ với Chi. Chi luôn là người giảng hòa trước. Sinh nhật năm công ty chúng tôi mười cha tuổi, tôi ưa thích một nhỏ búp bê to lớn hình mèo Hello Kitty. Mỗi lần tới trường về, tôi lại đứng tần ngần trước siêu thị bán thú bông cạnh trường, chú ý nhìn nó mãi. Chi bắt gặp, ngay tắp lự hỏi:

- Cậu thích bé mèo cơ à?

Giữa công ty chúng tôi không bao gồm chuyện gì kín đáo nên tôi không giấu diếm mà đáp ngay:

- Ừ tớ cực kì thích luôn luôn ấy. Nó dễ thương và đáng yêu đúng không?

Chi gật đầu đồng ý tán thành rồi kéo tôi về, bảo hôm khác đủ tiền sẽ cài nó. Tôi gọi ý chi nhưng cũng ý thức được điều này không thể xảy ra. Giá của nó rất cao, xin phụ huynh chắc chắn không được mà lại để danh tiền thì sẽ bị người khác thiết lập mất. Tôi nghĩ về vậy nên có thể hay ra ngắm nhìn và thưởng thức chứ ko nghĩ sẽn mang nó về nhà.

*

Bài văn đề cập về một kỉ niệm tuổi thơ khiến cho em nhớ mãi lớp 7

Sinh nhật năm ấy vẫn được tổ chức triển khai như mọi năm. Hai shop chúng tôi cùng giảm một dòng bánh, cùng mong nguyện và cùng thổi nến. Khi mọi tín đồ lục tục ra về, tôi vào phòng và ngắm nhìn và thưởng thức những món quà, lòng vẫn ko nén được chút bế tắc vì không có con mèo bản thân yêu thích. Bất ngờ, góc cửa phòng dần hé mở, tôi thấy cái đầu bé dại nhắn của Quỳnh bỏ ra ghé vào:

- kinh ngạc không? Chúc mừng sinh nhật nè!

Nói đoạn, chi kéo sinh sống phía sau mình ra một thứ. Tôi vỡ òa trong niềm vui, đó chính là con Hello Kitty tôi ao ước. Bỏ ra ôm nó cho cạnh tôi, nhìn bé mèo to gần bằng fan mình tôi vui vui mừng hét lên:

- Đẹp quá. Cậu mua nó mang lại tớ à?

- Tớ mua ngày hôm qua đấy. Trái sinh nhật cả năm sau luôn nhé, năm tiếp theo không được đòi tớ đâu.

Chi hài hước nói đùa. Tôi bất ngờ vô cùng, vừa chấp nhận vừa ôm bỏ ra nhảy lên dancing xuống. Tôi cứ vô bốn như vậy, không tốt biết bạn bè của mình đã đoạt tiền tiết kiệm ngân sách hai năm nay để cài đặt cho tôi. Người mẹ nói với tôi, Chi tích góp để mua cuốn sách mà cậu ấy mong ước từ lâu, nhưng vày tôi ham mê gấu bông nên cậu ấy không suy nghĩ mà mua khuyến mãi tôi ngay. Lúc biết sự thật, tôi gắn bắp hỏi:

- Sao cậu ngây ngô thế... Vàng quà...

- Sách vẫn xuất phiên bản lại mà, còn gấu bông chị công ty bảo chỉ với có một nhỏ thôi. Tớ chỉ có bạn bè là cậu, về sau cậu mua lại cho tớ là được rồi. - đưa ra ngắt lời tôi, hân hoan nói ra xem xét của mình.

Tôi xúc động, không phòng được nước mắt. Chưa phải Chi không muốn có bộ sách kia chỉ là vì sở trường của tôi mà bạn ấy tạm bợ gác lại ước ao của mình. Nhìn cô bạn đang mỉm cười cợt tươi tắn, tôi thầm cảm xúc mình như ý biết bao nhiêu. Chị em nói không dễ dàng có được một fan bạn chuẩn bị sẵn sàng sẻ chia như thế, bỏ ra thực sự là một trong những người chúng ta tốt.

Chúng tôi lớn lên bên nhau, bên nhau trải qua bao vui bi đát tuổi thơ. Hồ hết lúc trở ngại hoạn nạn, bỏ ra chưa bao giờ bỏ rơi tôi. Kỉ niệm ngày đó, có lẽ Chi đang quên nhưng lại tôi lại luôn ghi nhớ. Đó là dấu mốc ý nghĩa sâu sắc quan trọng về tình bạn của chúng tôi, là kỉ niệm tôi luôn luôn trân trọng về người các bạn tri kỉ.

- hết -

Cùng với hầu như kỷ niệm với người bạn thân, thầy cô, mái trường, nói về đáng nhớ ngày thứ nhất đi học cũng rất được nhiều thầy cô chỉ dẫn để đánh giá vốn từ, tài năng viết văn kể chuyện của những em học tập sinh. Để làm tốt đề văn này, kề bên việc nắm chắc kiến thức, kỹ năng, các em cũng cần tìm hiểu thêm danh sách những bài bác văn chủng loại kể lại phần lớn kỉ niệm ngày thứ nhất đi học hay, tuyển lựa chọn của bọn chúng tôi.

2. Bài bác văn chủng loại Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc hễ và ghi nhớ mãi số 2

Tôi tất cả một người chúng ta Tên là Hoa, shop chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng chơi, cùng học phổ biến một lớp, tuổi thơ của shop chúng tôi trải qua biết từng nào kỉ niệm vui buồn, giữa tôi với Hoa tất cả một kỉ niệm cơ mà tôi không lúc nào quên đó là kỉ niệm ngã xe.

Tôi còn nhớ khi ấy shop chúng tôi học lớp 6, nhị đứa lại cùng tầm thường một xóm, tôi đầu thôn Hoa cuối xóm tuy thế mỗi lần đến lớp Hoa hay rủ tôi cùng đi, hôm ấy cũng như mọi ngày Hoa thanh lịch rủ tôi đi học cửa hàng chúng tôi vừa đi vừa chat chit rất vui vẻ. Đang đi bỗng có một mẫu xe lắp thêm đi ngược hướng phóng tới mặc dù tôi cùng Hoa đã đi được hết vào lề đường nhưng chiếc xe đó vẫn va vào xe cửa hàng chúng tôi khiến tôi mất tay lái, loạng doạng rồi cả xe pháo lẫn bạn nằm xoài trên đường. Ngay trong khi đó loại xe lắp thêm phóng thật cấp tốc và không thèm ngoáy lại nhìn, tôi bửa quả đó vừa nhức vừa tức, khi đó Hoa đã hối hả tiến tới đỡ tôi vào lề mặt đường ngồi rồi dựng xe lên góp tôi. Hoa tỏ ra vô cùng lo lắng, phủi bụi áo xống cho tôi rồi cẩn thận ngó xem tôi tất cả bị đau ở đâu không, Hoa thấy tôi bị nhức liền bảo tôi lên xe pháo để chúng ta ý trở đi học, trê tuyến phố đi Hoa còn tiếp tục hỏi thăm tôi "cậu có bị đau lắm không?", rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế của trường, khiến tôi cảm giác đôi khi chúng ta ấy như là bà chũm non vậy, nhưng so với tôi sự quan lại tâm của người sử dụng ấy khiến cho tôi cảm xúc an ủi một trong những phần nào, tôi cứ nhìn các bạn ấy rồi thì thầm cảm ơn vì tôi đã có một người chúng ta tốt

- hết -

3. Bài văn mẫu Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và lưu giữ mãi số 3

Cần phải ra mắt đôi chút về tôi để các bạn tiện theo dõi câu chuyện. Tôi vốn nhỏ nhà khá giả, được cha mẹ chiều ăn nhập lại học tốt nên tất cả khá đông các bạn bè. Sự nổi trội của tôi khiến chúng ta rất khâm phục. Vì chưng lẽ đó, đôi khi kiêu ngạo về bản thân mình, thấy ai chưa hợp là không thèm chơi, nhất là chúng ta học chưa giỏi, ăn diện lại "quê mùa".

Hồi ấy cô giáo chủ nhiệm phát động phong trào "Đôi các bạn cùng tiến" để giúp đỡ những bạn học yếu. Thật không may tôi đề nghị kèm một đứa bạn mà từ bỏ xưa tôi chẳng khi nào nói chuyện. Hằng - tên người bạn ấy - là 1 trong những người ít nói, học thì lẹt đẹt, thỉnh thoảng lại nghỉ học tập không lí do. Kết luận chẳng bao gồm gì nổi bật. Cô giáo xếp cửa hàng chúng tôi ngồi cạnh nhau với yêu cầu tôi buộc phải kèm bạn ấy học. Trong khi tôi không che nổi sự bế tắc thì Hằng lại tỏ vẻ vui mừng. Bạn ấy cười với tôi và nói nhỏ: "Ấy giúp tớ cùng với nhé!". Tôi đành mỉm cười gượng đáp gọn lỏn "ừ". Trong tâm địa tôi cảm xúc hơi bực vị từ hiện giờ không còn được tự do về thời hạn nữa, bị ám nạm này thì sao sống nổi.

Tuy nhiên, tôi cũng không dám trái lời cô. Tôi đề xuất kèm Hằng học để chúng ta ấy tiến bộ, đó cũng là phương pháp để tôi chứng tỏ mình với tất cả lớp. Đôi các bạn cùng tiến làm sao có tác dụng học tập cao sẽ tiến hành thưởng mà. Chiều nào thì cũng vậy, tôi bắt Hằng qua nhà tôi học. Lúc đầu, Hằng có vẻ như ngại cơ mà thấy vẻ cương cứng quyết của tôi, Hằng thừa nhận lời. Thực ra, lúc kèm Hằng, tôi nhận biết bạn ấy học chưa tới nỗi nào, nhưng dường như trước đây chúng ta ấy không có thói thân quen ôn bài, làm bài bác thì phải. Vở bài bác tập cũng chẳng có, thảo hèn chẳng bị điểm kém.

Hằng rất phục tôi, tôi nói gì các bạn ấy cũng nghe, cứ như tôi là giáo viên vậy. Thỉnh thoảng, được tôi khen, chúng ta ấy cười cợt sung sướng, tôi thấy Hằng không thực sự xấu xí như tôi vẫn nghĩ. Bạn ấy black nhưng có duyên ra phết. Tuy vậy, tôi vẫn giữ thể hiện thái độ bình thường, không nghĩ rằng mình đã coi Hằng là các bạn thân. Cho đến một lần...

Hôm ấy, tôi đạp xe đi dạo loanh quanh. Mải nhìn ngắm cùng nghĩ linh tinh, tôi đi lạc vào một khu phố rất vắng người. Trưa nắng nhưng tôi lần chần lối về, cứ đấm đá xe loanh xung quanh mãi. Chợt gồm một đám đàn ông choai choai trông rất hầm hố đi xe đồ vật qua. Chúng trêu ghẹo tôi, sờ cả vào má tôi khiến tôi loạng choạng tay lái rồi xẻ xuống đường. Thấy vậy, chúng cười hô hố rồi bỏ chạy. Vừa đau, vừa tức, tôi khóc nức nở. Cho tới khi tất cả một bóng tín đồ lại ngay gần kêu lên:

- Ôi! Ngân Hà! Sao cậu lại sống đây?

Tôi ngẩng phương diện lên thì nhận biết Hằng. Các bạn ấy mặc đồ dùng ở nhà, tay nỗ lực mớ rau quan sát tôi lo lắng. Tôi kể sơ qua tình hình và cố gắng ngồi dậy. Nhưng hình như chân tôi bị tung máu, lại bị bong gân giỏi sao mà tất yêu đứng nổi, nhức quá. Hằng nôn nả dựng xe lên dìu tôi vào gác-ba-ga rồi đèo tôi về nhà bạn ấy. Bạn ấy bảo nhà ở gần đây, chúng ta ấy vừa tải rau về nấu cơm thì bắt gặp tôi. Vào đến nhà Hằng, dù vẫn đau nhưng lại tôi vẫn nhận thấy đó là 1 ngôi nhà cấp cho bốn bé bỏng tí tẹo, đồ vật tuềnh toàng. Sau đó, tôi được biết nhà chỉ bao gồm hai chị em con, mẹ Hằng đi làm việc công ty dọn dẹp vệ sinh môi trường siêu vất vả, Hằng thường đi làm việc cùng với chị em vì mẹ bị bệnh, fan không khỏe. Vậy nhưng mà tôi chẳng biết gì về thực trạng của bạn, tôi vô trung ương quá. Cả lớp tôi cũng thế, chỉ biết chê trách fan khác nhưng không chịu mày mò về họ. Hằng làm sao làm bài bác tập khi buộc phải làm những việc gia đình, cơm nước, giặt giũ, lại còn giúp mẹ đi quét rác nữa...

Đưa tôi về nhà, Hằng mời tôi uống nước, lấy động rửa lốt thương cho tôi cẩn trọng rồi băng vào. Nhìn Hằng làm thành thạo, tôi thấy phục chúng ta quá. Tôi mà nhận thấy máu là chỉ biết kêu thôi, lừng khừng xử lí ráng nào. Còn Hằng, chúng ta ấy biết phương pháp rửa sạch sẽ máu rồi băng lại gọn gàng. Xong xuôi xuôi, bạn ấy gửi tôi về tận nhà. Từ đơn vị Hằng sang bên tôi tương đối xa, vậy nhưng mà hôm như thế nào Hằng cũng đi dạo qua công ty tôi nhằm học bài. Tôi đích thực cảm thấy ân hận và thương các bạn quá.

Xem thêm: Azota Giám Sát Gian Lận Như Thế Nào, Hướng Dẫn Sử Dụng Azota

Mấy hôm sau, vày đau chân quá, tôi nghỉ học. Ngày nào, Hằng cũng vào thăm tôi, cùng tôi học tập bài. Chúng ta ấy còn chép bài bác cho tôi nữa. Thành thử bây giờ, người được kèm cặp là tôi chứ chưa hẳn là Hằng.

Lúc tôi khỏi chân cũng chính là lúc cửa hàng chúng tôi trở thành đôi bạn bè thiết. Ngày ngày, tôi qua bên đón Hằng đi học, nhì đứa gắng nhau đèo, vừa đi vừa ôn bài, chuyện trò rôm rả. Tôi kể yếu tố hoàn cảnh của Hằng cho phụ huynh nghe. Ba tôi vẫn xin cho bà bầu Hằng đi bán hàng ở siêu thị gạo, đỡ vất vả nhưng mà thu nhập cũng rất hơn.

Hai người mẹ con Hằng vui lắm, cứ cảm ơn mãi. Còn tôi, tôi cũng rất vui vì tìm được người các bạn giàu nghị lực, ít nói mà lại sâu sắc, xuất sắc bụng.

Từ đó đến nay, tôi cùng Hằng luôn là đôi bạn bè thiết. Sức học tập của Hằng cũng khá lên nhiều, chúng ta ấy đạt danh hiệu "Học sinh tiên tiến". Bao gồm chuyện gì vui buồn, tôi và Hằng hầu hết tâm sự cùng với nhau, hỗ trợ nhau. Bao gồm một người các bạn như Hằng, tôi thấy như cứng cáp hơn.

- không còn -

4.Bài văn chủng loại Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc cồn và ghi nhớ mãi số 4

Tuổi thơ tôi luôn nối sát với đông đảo cánh đồng, phần đông cánh cò, những bé diều vi vu mùa hè và cả rất nhiều lời rủ rê đùa bời của Ròm, anh bạn thuở bé dại của tôi.

Ròm là hàn Ròm là sản phẩm xóm công ty tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bú sữa sữa. Thiệt ra nó có tên họ tử tế nhưng đàn tôi người nào cũng gọi nó là Ròm, độc nhất là mỗi lúc nó làm việc trần, lòi cả xương sườn ra. Nói chũm thôi chứ đàn trẻ bên quê chúng tôi người nào cũng èo uột cả, chẳng hơn gì nó đâu nhưng điện thoại tư vấn mãi rồi quen. Nhưng cũng lạ, tuy nó là con trai, lại cao hơn tôi cả khúc dẫu vậy lại cứ bị tôi nạp năng lượng hiếp! do dự nó có cảm giác gì lúc bị tôi không đúng mà dòng đầu bù xù của nó cứ gật lia lịa, mỉm cười cười rồi làm cho ngay. Đúng là thằng đần! mặc dù thế lâu lâu nó lại rủ tôi đi xem hát ở đầu xã nữa cơ. Và so với tôi, nó là thằng bạn tốt nhất trên đời.

Tôi và nó hay đùa ở ngay gần bờ sông, 1 chỗ êm dịu với yên lành vô cùng. Nhưng mà ấy chỉ cần ngay khúc sông kia thôi, chứ còn bên đó sông thì không có bất kì ai dám léo hánh đến bao giờ. Đó là ngôi nhà đất của bà 5 xã dưới. Hồi kia bà sinh sống ở đó nhưng từ thời điểm cách đây vài năm khi con bà chết đuối thì bà đưa về xóm dưới sống cùng họ hàng. Cố gắng là ngôi nhà bỏ hoang, cùng từ đó chưa biết từ đâu lại có lời đồn thổi ngôi nhà gồm ma! ban đầu vài đứa biết rồi nhàn hết tín đồ này đến fan kia với rồi cả xóm ai cũng đồn ầm lên. Lưỡng lự người đồn gồm thật nhìn thấy con ma cất cánh là đà gì đó hay không tuy thế cả tôi và thằng Ròm đầy đủ thấy ơn ớn. Tuy tuy vậy khu đồng cỏ đã biết thành tụi thằng Tí, thằng Tèo giành chơi đề xuất tụi tôi đành đề nghị "dũng cảm" nghịch ở mé sông; với lại ban ngày thì ma nào lại dám nhát đàn tôi. Tuy vậy quả thiệt là rất lâu tôi cũng tương đối tò tìm về chuyện quỷ dữ đó cùng tôi cũng đã từng có lần rủ thằng Ròm đi khám phá 1 phen dẫu vậy nó chuyên môn từ chối, thằng coi vậy nhưng mà nhát! tuy nhiên nó ko né mãi được, thằng Tí quậy ấy đang ngang nhiên thách bọn tôi bước vào ngôi công ty hoang ấy dĩ nhiên là 1 người như tôi không có lẽ nào lại để bị coi thường thế được, thế là tôi đồng ý. Tuy thế chẳng bao lâu sau tôi lại hụt hẫng cái tính anh hùng rơm dại dột ngốc của mình. Tôi lo phấp phỏng thằng Ròm cũng chẳng hơn gì, nó bắt đầu nghe tôi nói nhưng mà đã la oai vệ oái cả lên, lại càng có tác dụng tôi nhụt chí anh hùng. Tuy thế để bảo đảm danh dự tôi nhất quyết đề nghị đi, cố là tôi năn nỉ, năn nỉ, rồi bắt buộc, và cả hăm dọa thằng quỉ đó. Như mong muốn là nó biết sợ nên gật đầu liền. Nạm là về tối đó bọn tôi trốn ba mẹ chạy ù ra bờ sông bọn thằng Tí đã hóng sẵn dẫu vậy tụi nó không vô và lại núp sau lớp bụi tre xem đàn tôi. Tôi ra vẻ bình tâm kéo tức thì thằng Ròm vào vào dưới hồ hết cặp đôi mắt đầy mến mộ của tụi nó, nhưng tất cả ai hiểu được tôi đang toát cả mồ hôi. Tôi hết sức sợ bóng tối! thằng Ròm lưỡng lự thì sao chứ khi tôi bóp chặt tay nó, nó la oai vệ oái cả lên. Vào đến giữa đơn vị cũng không thấy gì, vẫn luôn là bóng buổi tối và số đông cơn gió lùa. Tuy đã bớt sợ dẫu vậy sao tôi hồi hộp quá. Tôi tưởng tượng lần chần con ma này đã ra sao... ốm, mập? cao, thấp? cất cánh hay là đi như con người ? Eo ôi, nghĩ về đến cầm tôi rùng cả mình... RẦM...

Bố, mẹ, bà nội, thằng Ròm...mọi tín đồ đều bao quanh tôi cả. Thằng Ròm nhắc khi cánh cửa sồ thốt nhiên đóng ầm lại, nó cứng cả người, sẽ tính lôi tôi ra thì mới phân biệt tôi đã không còn tiêu, hoảng hồn, tìm mẫm mãi thì phát hiện ra tôi phía trên nằm thẳng lag dưới sàn! Nó hại quá chạy đi tìm kiếm người lớn. Tụi thằng Tí thấy Ròm chạy, sợ hãi quá cũng toán loạn cả lên. Về tối đó tôi bị 1 trận tơi tả, bố quất mấy phát nhức điếng cả người, còn nội thì cứ ngồi niệm phật, sợ tôi bị ma ám! thằng Ròm cũng chẳng hơn gì tôi, cũng tơi bời. Đúng là một trong buổi tối nhớ đời!

Sau này thằng Ròm chuyển lên tp học, bỏ lại tôi đây 1 mình ở trường huyện, ảm đạm chết được. Tuy thế kỉ niệm này sẽ luôn luôn nằm mãi tại 1 ngăn làm sao đó trong lòng tôi. Hy vọng đến 1 ngày, tôi và này lại cùng đi thả diều, bắt bướm..với nhau, và nhất thiết thăm lại nơi ở năm nào, mặc dù giờ nó đang trở thành 1 mảnh vườn giỏi đẹp.

- hết -

5. Bài bác văn chủng loại Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi số 5

Tôi có một người bạn đã nghịch với nhau từ thời thơ dại đó là Phương, cửa hàng chúng tôi lớn lên cùng nhau, đùa đùa, học hành với nhau và đã trải qua biết bao kỉ niệm vui bi ai của tuổi thơ, bao gồm một kỉ niệm thân tôi cùng Phương khiến tôi không khi nào quên sẽ là kỉ niệm về một lượt tôi bị té ngã xe.

*

Bài văn hay nói về một kỉ niệm nhưng em lưu giữ mãi lớp 8

Tôi còn nhớ khi ấy shop chúng tôi mới là học viên lớp 3, nhì đứa học thuộc lớp lại ngay gần nhà phải thường rủ nhau đi học mỗi ngày, hôm ấy như rất nhiều ngày Phương đến nhà với rủ tôi đi học, cửa hàng chúng tôi vừa đi vừa chat chit rất vui vẻ. Đang đi trê tuyến phố bỗng gồm một dòng xe sản phẩm công nghệ đi hết sức ẩu vừa nhanh lại lạng ta lách tiến công võng, tôi với Phương đang đi giáp và lề đường để kị xa tuy nhiên chiếc xe vẫn va vào xe pháo của tôi khiến tôi mất tay lái, loạng choạng rồi cả xe pháo lẫn bạn nằm xoài bên trên đường. Ngay trong khi đó dòng xe lại lao cấp tốc chạy đi cơ mà không thèm ngoảnh lại nhìn, tôi té quả đó vừa nhức lại vừa tức, lúc ấy Phương đã gấp rút tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe pháo lên góp tôi. Phương tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi xống áo cho tôi rồi cảnh giác nhìn ngó coi tôi gồm bị đau chỗ nào không, Phương thấy tôi bị nhức liền rước xe gửi vào nhà bên mặt đường rồi đèo tôi đi học học, trê tuyến phố đi cậu ấy liên tiếp hỏi tôi "cậu tất cả đau lắm không?", rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế. Sự quan tiền tâm vồ cập của Phương khiến cho tôi siêu xúc động, cậu ấy siêu biết đon đả và yên ủi người khác, lại biết hy sinh vì người chúng ta của mình, tôi cứ quan sát cậu ấy nhưng thầm cảm ơn vì mình tất cả một fan bạn giỏi như vậy.

Mỗi lần nhớ về kỉ niệm kia tôi lại cảm giác Phương là 1 trong người chúng ta thật thi thoảng có, kỉ niệm này đã giúp tôi đọc hơn về fan bạn của bản thân để từ kia biết yêu thương quý, trân trọng người bạn đó và cất giữ tình chúng ta đẹp của bọn chúng tôi.

- hết -

6. Bài bác văn mẫu mã Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc cồn và lưu giữ mãi số 6

Dù là ai ai cũng đều bắt buộc trải qua thời thơ ấu, quãng thời hạn ấy khi chúng ta mới chỉ là số đông đứa trẻ ngô nghê hồn nhiên cùng với biết bao trò nghịch đùa, nghịch ngợm và cả đông đảo kỉ niệm đáng nhớ, quan yếu quên được. Kỉ niệm với cùng 1 người bạn thời ấu thơ của tôi cũng chính là kỉ niệm nhưng tôi rất xúc động, dù sẽ trôi qua bao nhiêu năm nhưng lại tôi vẫn luôn luôn nhớ mãi về kỉ niệm đó.

Hồi nhỏ dại tôi chơi thân cùng với 4 người bạn là Trang, Thảo, Nhi cùng Yến, trong đó người bạn bè nhất với gần công ty tôi độc nhất vô nhị là Thảo. Một lần shop chúng tôi rủ nhau đi khu dã ngoại công viên chơi bằng xe đạp vì công viên cũng chỉ cách nhà tôi khoảng 3km. Chúng tôi đi đùa rất mừng húm nhưng đến lúc chuẩn bị về thì tôi phát hiện ra mình bị rơi mất chùm chìa khoá nhà khi đi đã mang theo. Thời gian đó tôi khiếp sợ và lo ngại vô cùng, chúng ta của tôi cũng băn khoăn lo lắng vì trời đã được gần tối đề nghị về kẻo phụ huynh lo, tôi cũng biết vậy cần đã bảo chúng ta về trước còn tôi đề nghị ở lại tìm kiếm chìa khoá. Các bạn rủ nhau đi về dẫu vậy Trang thì không, cậu ấy mong ở lại tìm chìa khoá cùng tôi đến lúc nào tìm được new về. Tôi rất bất ngờ và lo lắng rằng cậu ấy đã bị phụ huynh mắng tuy vậy Trang nói: "Cậu yên vai trung phong đi, cha mẹ tớ sẽ không mắng lúc biết tớ giúp đỡ đồng đội đâu!". Cố kỉnh là tôi và Trang đi lại mọi nơi công ty chúng tôi đã ghé thăm để tìm, nhì đứa phân chia nhau ra tìm sau cuối Trang lại chính là người kiếm tìm thấy, hai đứa ôm nhau vui thú vui rồi cùng nhau đi về. Trên đường về tôi cảm ơn Trang cực kỳ nhiều, không có Trang lần chần tôi đang phải tìm về bao giờ.

Tôi nhận thấy một bạn bạn xuất sắc là người bạn luôn sẵn sàng bên cạnh và hỗ trợ ta, và Trang đó là một người các bạn như thế. Còn tương đối nhiều kỉ niệm không giống nữa với Trang nhưng đấy là kỉ niệm thứ nhất đáng ghi nhớ trong tình bạn của tôi

- hết -

7. Bài bác văn chủng loại Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc hễ và lưu giữ mãi số 7

Hoàng là đồng bọn chơi cùng với tôi trường đoản cú nhỏ, shop chúng tôi cùng to lên, đùa giỡn và học tập tập thuộc nhau, trải qua biết từng nào kỉ niệm vui bi lụy nhưng duy nhất có một kỉ niệm mà khiến tôi không bao giờ quên đó là kỉ niệm tôi bị bong gân

Tôi còn nhớ hồi công ty chúng tôi học lớp 5, nhị thằng tôi học cùng lớp lại cùng phổ biến một xóm yêu cầu ngày nào hai đứa cũng rủ nhau ra cánh ruộng trước ô cửa tôi nhằm đá bóng. Cũng tương tự mọi hôm công ty chúng tôi đang xua đuổi theo quả bóng nhưng bởi mặt ruộng suôn sẻ tôi đã trở nên ngã tuy thế lần này tôi cảm giác tôi nhức buốt lên tận óc, vì quá hoảng và đau buồn tôi chỉ biết khóc toáng lên, Hoàng thấy tôi cố vội quà ra dìu tôi, góc nhìn vô cùng băn khoăn lo lắng liên tục động viên, rồi chị em tôi chuyển tôi đi viện, chưng sĩ bảo tôi bị bong gân chữa bệnh một thời gian là khỏi, tính từ lúc đó ngày ngày Hoàng sang nhà tôi chở tôi đi học, dẫu vậy tôi vẫn cấp thiết quên ánh nhìn như mong khóc thấy lúc tôi bị ngã, tôi thầm cảm ơn lúc mình có một fan bạn xuất sắc như vậy

- hết -

8. Bài văn mẫu Kể một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc hễ và nhớ mãi số 8

Mỗi chúng ta, ai ai cũng có phần đa kỉ niệm đẹp tươi không bao giờ quên được. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi luôn luôn nhớ về giáo viên dạy bản thân năm lớp 4 và mọi kỉ niệm thâm thúy về cô.

Gia đình tôi là tín đồ gốc Bắc, đến khi tôi học không còn lớp tía thì tất cả biến cố xảy ra và cả nhà quyết định gửi vào phái nam sinh sống. Lúc đó, tôi chỉ nên một học sinh bình thường, không xuất sắc giang tuyệt hơn ai gì cả. Chuyển đến một môi trường thiên nhiên mới, một cuộc sống đời thường mới cùng với bao lạ lẫm, tôi cảm giác thật cô độc và ảm đạm bã. Ngày đi học cũng đến. Tôi được fan quen xin bỏ vô ngôi ngôi trường ở bên cạnh đó để theo học. Ngày đầu mang đến lớp, cô giáo nhà nhiệm phi vào trong tà áo dài trắng tinh khôi mỉm cười chú ý tôi thân thiện. Cô reviews tôi với đa số người, hỏi han những mẩu chuyện và khích lệ tôi trong học tập tập. Tôi ko nhớ không còn ngày hôm ấy đang nói rất nhiều gì nhưng loại dáng người mảnh mai, giọng nói trầm ấm của người con gái miền nam, mái tóc suôn lâu năm óng mượt thuộc đôi môi đỏ hồng của cô đã ngấm sâu vào tâm trí tôi với phần lớn hình hình ảnh đẹp đẽ nhất,

Ngày tháng trôi đi, tôi bên cạnh đó đã quen rộng với môi trường thiên nhiên ở đây. Từng tuần, cô đều gặp mặt riêng tôi để hỏi han, vị cô biết tôi xa lạ với môi trường thiên nhiên mới, cần được thích nghi những thứ cần sợ tôi không theo kịp đông đảo người. Bên trên lớp, cô quan tâm đến tôi những hơn, ân cần bảo ban mang đến tôi học tập tập, sâu sắc giải đáp những vướng mắc của tôi. Với cứ thế, tôi hiện đại từng ngày, kết quả học tập cũng được nâng cấp đáng kể. Cô đó là người truyền mang lại tôi cảm xúc và tình thương thương nhằm tôi vươn lên. Khi nhìn kết quả học tập của tôi, nét phương diện cô không khỏi vui mừng, xúc động. Suốt cả năm học, tôi gồm những tiến bộ vượt bậc, đến cuối năm tôi đứng trong vị trí cao nhất những bạn làm việc sinh giỏi xuất nhan sắc của trường. Không chỉ tôi mà lại cả mái ấm gia đình tôi luôn thấy hàm ơn và trân trọng gần như công ơn to lớn mà cô giành cho tôi.

Bước quý phái năm học tập lớp năm, tuy không thể được cô công ty nhiệm nữa cơ mà tôi vẫn hay xuyên chạm chán cô, kính chào hỏi và chia sẻ việc học tập tập cũng tương tự cuộc sinh sống với cô. Cô luôn luôn cho tôi đầy đủ lời khuyên nhủ đắt giá đựng tôi hoàn thiện bản thân mình. Thời điểm cuối năm lớp năm, mái ấm gia đình tôi lại đưa ra quyết định chuyển về bắc, về quê nhà để sinh sống. Chia tay miền nam, chia tay trường lớp sau gần hai năm gắn bó khiến tôi vô cùng bi ai bã. Vì quyết định chuyển đi bỗng dưng ngột, trong khoảng một tuần, mái ấm gia đình tôi đã chuyển về bắc. Tôi còn lưu giữ ngày hôm đó cha tôi lên ngôi trường xin mang đến tôi nghỉ học và chuyển đi, ba bảo tôi chào thầy nhà nhiệm và các bạn lần cuối nhằm ra đi, tôi vẫn xin ba nán lại một ít rồi chạy ùa xuống lớp học cô sẽ dạy, ôm cô khóc như mưa để nói lời chia ly cô. Tôi lưu giữ mãi giọt nước mắt nực nội của cô lăn lâu năm trên trán tôi. Cô làm cho tôi cảm thấy ấm áp như tình mẹ.

Tuy đang về quê nhà nhiều năm, tôi vẫn luôn mong bao gồm dịp quay trở lại nơi đó để chạm chán mọi người, để mang đến thăm cô, hỏi han tình hình sức khỏe và cuộc sống thường ngày của cô. Tôi chưa lúc nào quên cô và phần đông công lao to bự mà cô sẽ làm. Không chỉ tốt với tôi, với đầy đủ học trò khác với cả phần lớn đồng nghiệp, những người quanh mình, cô luôn sống cùng với tình thân thương chan hòa. Ân cần, kỹ càng với toàn bộ mọi người. Học viên của cô ai cũng lễ phép, hiếu thảo, trọng tình nghĩa. Cô luôn luôn tìm mọi cách hỗ trợ những bạn học sinh khó khăn có thể tiếp tục đến lớp và vươn lên thành người. Bao gồm nhiều các bạn khóa trước được cô dạy dỗ đang trở thành con tín đồ có địa vị trong làng hội và được người đời kính trọng.

Nhiều năm vừa qua đi, tuy chưa có cơ hội chạm chán lại cô nhưng đa số lời cô dạy cùng sự ân cần, trìu mến của cô ý vẫn luôn tồn trên như bắt đầu ngày trong ngày hôm qua trong kí ức của tôi. Hầu hết tình cảm, sự ân cần của cô sẽ thuộc tôi đi hết cuộc đời và cảnh báo tôi sống giỏi va đánh dấu hình hình ảnh cô giáo vào trong trái tim.

- hết -

9. Bài xích văn mẫu Kể một kỉ niệm với những người bạn tuổi thơ khiến cho em xúc cồn và nhớ mãi số 9

Bảo An là cô bạn thân của tôi tự thời còn mẫu mã giáo, tuy nhiên mẹ tôi nói tự hồi đến lớp lớp 1 cửa hàng chúng tôi đã vấn vít với nhau như hai chị em nhưng tôi chỉ lưu giữ được hồ hết kỉ niệm từ bỏ hồi học tập lớp 3. Kỉ niệm đáng nhớ nhất khi ấy là lần tôi bị gầy nặng nên đi viện.

Hôm đó là ngày đồ vật hai tôi bị ốm, đi khám chưng sĩ bảo tôi bị nóng xuất huyết rất cần được nằm viện theo dõi, tôi cảm thấy sốt cao khôn xiết nóng với mệt mỏi, chị em đã xin cô giáo cho tôi nghỉ học một tuần để chữa trị trị. Tôi nằm trên giường bệnh vừa mệt nhọc vừa đau lại vừa buồn, chẳng được đi học không có bằng hữu khiến tôi càng bi thiết hơn chỉ mong mau giường khỏi sẽ được đi học gặp bạn bè. Tôi đã nghĩ thì chợt thấy chị em tôi dẫn người mẹ của bảo vệ cùng bảo an đến thăm tôi, tôi rất bất ngờ và xúc động mang đến nỗi nhì hàng nước mắt tự nhiên mà chảy. Người mẹ Bảo An khi đó nói: "Bảo An biết cháu nhỏ nặng cần đã dựa vào bác mang tới thăm con cháu đấy, nó đến lớp về là đòi đi thăm cháu luôn". Tôi chú ý Bảo An, con bạn của tôi quan sát tôi đầy trìu mến, niềm vui tươi của Bảo An khiến tôi niềm hạnh phúc và tươi tỉnh hơn rất nhiều, bảo đảm còn mang đến cho tôi một chú gấu bông để triển khai bạn với nói với tôi rằng: "Cậu nỗ lực nghỉ ngơi cho mau ngoài rồi về còn đến lớp với tớ, 1 mình tớ tới trường buồn lắm!". Tôi đã đưa lời dặn ấy của bảo an làm cồn lực để nỗ lực ăn uống ngủ ngơi, sự quan tâm, lo lắng của bảo an đã mang lại tôi cảm giác được tấm lòng nhân ái, giỏi bụng của cô bạn.

Cho đến hiện thời tôi và bảo đảm vẫn luôn luôn là một đôi bạn thân, một cặp "sinh đôi" cơ hội nào cũng có thể có nhau, bên cạnh nhau phần đông lúc mọi nơi, chúng tôi đã trở thành những người bạn tri kỉ của nhau cùng mãi mãi là như vậy.

Xem thêm: " Từ Nào Trong Tiếng Việt Có 9 Từ Gì Trong Tiếng Việt Có 9 Từ H?

- hết -

Trên đây là các bài bác văn mẫu mã Kể một kỉ niệm với những người bạn tuổi thơ khiến em xúc đụng và ghi nhớ mãi hay nhất, các em vẫn có ý tưởng phát minh viết bài xích chưa. Muốn củng rứa thêm tài năng viết văn kể, những em hãy luyện tập viết và bài viết liên quan các bài xích như Hãy đề cập một kỉ niệm nặng nề quên về tình bạn, nói lại phần lớn kỉ niệm ngày thứ nhất đi học, Em hãy kể lại 1 kỷ niệm thâm thúy nhất về gia đình, các bạn bè, tín đồ thân, thầy cô,....