Công anh xúc tép nuôi cò
Đây là câu ca dao rất nổi tiếng của Việt Nam, ngụ ý ám chỉ một việc làm vô ích, nhưng không phải ai trong chúng ta cũng biết sự tích của câu ca dao này.
Bạn đang xem: Công anh xúc tép nuôi cò
Xưa bao gồm một anh dân cày nghèo lắm. Ruộng gồm ít, anh cày cấy cảm thấy không được ăn. Mỗi ngày anh bắt buộc vào rừng tìm thêm củi về bán. Anh không có búa chặt hầu như cây mộc to, chỉ biết lượm gần như cành thô bó lại có về.
Một chiều tối gần tối, anh sẽ mải miết bó củi khô, bỗng tất cả tiếng xào xạc trên đầu. Ngửng lên anh thấy một bọn quạ vẫn phá tổ chim. Một bé chim bé rơi xuống mặt cạnh. Nó không đứng dậy được, giơ nhị cánh ra chới cùng với như mong cứu. Anh nông dân yêu quý hại bé chim nhỏ, rước lá khô quây thành cái tổ bên trên bó củi của mình, vứt chim vào đó với về.
Đến nhà, xếp củi xong, anh cuống quýt đặt chim vào ổ rơm. Thấy chim cứ run lên, anh dĩ nhiên nó đói lắm. Còn nếu như không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn thì bây giờ mẹ nó đã cho nó nạp năng lượng rồi. Anh lấy mẫu niêu nhỏ dại nấu cơm chiều. đun nấu xong, anh xới vài ba hạt mang đến chim.
Nhưng bé chim con chưa biết há miệng. Anh nên gỡ mỏ nó ra để cho cơm vào. Chim không muốn ăn. Nó đang lắc dòng mỏ, hạt cơm văng ra ngoài. Cứ như vậy, nó lắc đầu từ chối. Lâu lắm nó new chịu nuốt mấy hạt. Anh nông dân đã yên lòng, lấy ít rơm nhẹ trùm lên mình đến nó ấm. Ăn cơm xong, anh ngủ cạnh bé chim.
Chim con là một con cò, được anh nông dân chuyên chút, chim càng ngày càng lớn. Chiều chiều lúc anh nông dân gánh củi về, nó vực dậy vẫy cánh đón mừng. Anh lại đến nó nạp năng lượng cơm và nằm ngủ bên cạnh.
Một hôm, nhỏ cò ko chịu ăn cơm, nó nói cùng với anh:
– Anh dân cày ơi! bên anh nghèo thế, nuôi tôi mãi thì mang gạo đâu?
Anh nông dân đáp:
– nhà nghèo thật, tuy nhiên cò ăn hết là bao!
– nhưng mà rồi lớn lên, tôi ăn đủ nữa chứ? Từ giờ tôi không ăn cơm của anh nữa đâu. Tôi có thể bước đi rồi, tôi đang kiếm lấy loại ăn.
Và bé cò dạo xung quanh nhà bắt con ruồi ăn. Nó không muốn phiền anh nông dân nữa.
Xem thêm: 0800508868 - Trường Thcs Tứ Minh
Tuy thế, anh dân cày vẫn không yên lòng. Anh hại nó ăn ruồi mãi sẽ bé và chết mất. Nghe bạn ta bảo cò thích ăn tép, hàng ngày ở đồng về, anh lại bắt một nhúm tép mang lại cò. Cò bé ngày càng béo lên, cánh lông đầy đủ.

Một buổi sáng, cò ra cửa ngõ bắt ruồi. Bao gồm một bầy cò trắng cất cánh qua. Cò bé nghển cổ chú ý theo mãi. Anh dân cày thấy vậy bảo cò:
– trường hợp cò đầy đủ lông cánh rồi thì bay đi với chúng bạn. Tôi không giữ đâu.
Cò nhỏ nói:
– Tôi mong đi lắm, tuy nhiên sợ anh ở một mình buồn, tôi không nỡ.
Nhưng rồi sáng sủa nào bọn cò cũng bay qua. Cò nhỏ cứ đứng trông theo. Một hôm, cò định cất cánh đi thật. Trước lúc đi, cò nói cùng với anh nông dân:
– Tôi do dự lấy gì thường ơn anh. Tuy vậy tôi không bao giờ quên anh đâu.
Từ hôm cò con cất cánh vào rừng, anh nông dân ảm đạm lắm. Chiều chiều gánh củi về, anh thấy văng vắng vào nhà. Nhiều khi anh nhớ cò, đứng ngẩn bạn ra. Xóm xóm đặt câu hát giễu cợt anh:
Công anh bắt tép nuôi còCò ăn, cò béo, cò dò lên cây.
Thực ra, anh nông dân ko tiếc công nuôi cò. Anh chỉ ghi nhớ nó. Anh nhớ bé vật nhỏ xíu nhỏ, hiền lành đã làm chúng ta với anh trong từng nào ngày.
Xem thêm: Cách Nhận Miễn Phí Thẻ Giảm Giá Trang Phục 999, 799, 399 Quân Huy Mới Nhất 2022
Và cò bé cũng luôn luôn nhớ anh. Nó giữ lại lời hứa. Ngày ngày nó rủ các bạn bay về cánh đồng thăm anh, thăm đồng lúa anh cày cấy. Cò lội xuống nước, mò tôm tép ăn, nhưng không thể ăn của anh ấy nông dân một bông lúa nào.
Cho tới lúc này loài cò vẫn chính là loài chim gồm ích. Nó là người chúng ta của đồng quê. Anh dân cày không bi đát nữa. Buổi chiều, sau một ngày lao rượu cồn mệt nhọc, quan sát cánh đồng chén ngát, anh nụ cười hát một mình: